3
Vừa trở lại hầu phủ, ta liền nhìn thấy mẫu thân mắt đỏ hoe như vừa khóc xong, huynh trưởng Tạ Khâm Cửu đứng cạnh bên, thần sắc u ám, nơi mày mắt đều là lo âu cùng xót xa.
Ta khựng lại một chút.
Tưởng đâu họ đã hay biết tình trạng bệnh của ta.
Nào ngờ, mẫu thân mở lời:
“Nguyệt Thanh, thân thể Chỉ nhi lại xấu đi rồi, con… cứu lấy con bé một lần nữa, được không?”
Lúc ấy, ta mới hiểu bữa cơm hôm nay, vốn là một trận Hồng Môn yến.
“Con có thể cứu bằng cách nào? Lại muốn lấy thêm một lần tâm đầu huyết của con làm dược dẫn sao? Các người không sợ, nếu lấy thêm một lần nữa, sẽ lấy luôn cả mạng của con à?”
Ta thừa nhận, trong lòng mình là có oán hận.
Nếu năm đó, sau khi Chu thần y lấy đi tâm đầu huyết của ta, ông ấy chịu dành chút thời gian kiểm tra vết thương của ta đã lành hay chưa, thì hẳn đã phát hiện ra vấn đề ở tâm phế, kịp thời chữa trị, ta sẽ không rơi vào bước đường tử vong như hôm nay.
Thế nhưng trong suốt khoảng thời gian ấy, mỗi lần Chu thần y tới phủ, đều bị mẫu thân kéo thẳng đến viện của Tạ Chỉ, bà hoàn toàn quên mất sự tồn tại của ta.
Nghe ta hỏi vậy, vẻ mặt mẫu thân thoáng lúng túng. Bà cố lấy lòng, ấn ta ngồi xuống bên bàn rồi gắp thức ăn cho ta.
“Nguyệt Thanh, thân thể Chỉ nhi yếu ớt, ta thừa nhận, ta có thiên vị
. Nhưng con là cốt nhục mười tháng mang nặng đẻ đau của ta, sao ta có thể không màng đến sống chết của con chứ! Con yên tâm, lần này… sẽ không cần lấy tâm huyết của con nữa đâu.”
“Vậy sao.”
Ta cúi đầu nhìn bát thịt kho tàu béo ngậy trước mặt, một cơn buồn nôn dâng lên cuồn cuộn.
Kể từ khi trở lại hầu phủ, ta đã ăn không biết bao nhiêu lần món thịt kho này.
Khi trang sức trong cung ban cho đích nữ hầu phủ được đưa thẳng đến tay Tạ Chỉ, phụ thân bảo nhà bếp làm thịt kho tàu cho ta.
Khi đưa Tạ Chỉ đến yến tiệc ngắm hoa do Trưởng công chúa tổ chức, bỏ mặc ta ở nhà một mình, sau khi trở về, lại bảo làm thịt kho tàu cho ta.
Chuẩn bị cho Tạ Chỉ sáu bộ xiêm y gấm lụa mới, đến ngày hoa triều, ta mới phát hiện chiếc váy đẹp nhất trong rương của mình là đồ từ hai năm trước.
Mẫu thân nhìn ta thở dài, rồi sai nhà bếp làm thịt kho tàu cho ta.
Tạ Khâm Cửu đi xa trở về, chỉ mang quà cho Tạ Chỉ, quên cả phần của ta sau đó cũng là một đĩa thịt kho tàu được dọn lên.
…
Tất cả bọn họ, mỗi lần cảm thấy áy náy với ta, thì lại sai nhà bếp làm thịt kho tàu.
Như thể… món ăn ấy là cách họ dùng để bù đắp cho ta vậy.
“Nguyệt Thanh gầy quá, phải ăn nhiều thịt vào.”
Bọn họ vẫn thường nói thế.
Về sau ta mới hiểu, thịt kho tàu chẳng phải để bù đắp cho ta, mà là để xoa dịu lương tâm của họ. Một đĩa thịt kho đặt trước mặt ta, bọn họ liền thấy yên tâm, thấy như vậy là đủ rồi.
Thế là, đến cả món thịt kho ta cũng dần sinh chán ghét.
Nhưng chẳng ai nhận ra sự chán ghét ấy của ta.
Hoặc giả có nhận ra… thì cũng chẳng để tâm.
Mẫu thân gắp thịt kho vào bát ta, dường như thế đã có thể an lòng.
Bà hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
“Nguyệt Thanh, tối qua Chỉ nhi khóc nói với ta rằng, con bé có lỗi với con. Con bé từ nhỏ lớn lên trong khuê phòng, chưa từng va chạm với thế gian, lại tuổi còn nhỏ dại, thấy Tấn An vài lần liền đem lòng thương nhớ.
Biết bản thân sai trái, nên mới giấu kín không dám nói ra. Kết quả vì u sầu lo nghĩ quá độ, thân thể ngày một suy nhược. Chu thần y bảo, nó là mắc bệnh do tình chí không thông. Vốn đã thể hư khí nhược, nếu không kịp thời can thiệp… e là không qua nổi tuổi hai mươi.”
Ta sững sờ.
Tạ Chỉ từng để mắt tới cha mẹ và huynh trưởng của ta – nàng lấy đi rồi.
Nàng thích trang sức, xiêm y của ta – cũng lấy đi rồi.
Thèm muốn cả tâm đầu huyết của ta – vẫn là lấy đi rồi.
Giờ đây, đến cả phu quân của ta… nàng cũng nhìn trúng.
Ta ngẩng đầu nhìn mẫu thân vẻ mặt bà bi thương khẩn thiết.
Nhìn sang phụ thân trong mắt ông là trông đợi.
Lại nhìn Tạ Khâm Cửu ánh mắt hắn đầy khao khát, van nài.
“Vậy thì sao?” Ta hỏi, giọng bình thản.
Mẫu thân đột nhiên đứng dậy, giống hệt nửa năm trước trong lễ cập kê của ta, “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt ta, nghẹn ngào van xin:
“Nguyệt Thanh, con bé sắp không sống nổi rồi, con nhường nó một lần… được không?”
“Chỉ vì nàng ta sắp chết, nên con phải nhường à? Nhưng hiện tại, con cũng sắp chết rồi.”
Ta bật cười, tiếng cười nhẹ như gió, mà lòng thì lạnh đến thấu xương.
Mẫu thân bật khóc thành tiếng:
“Nguyệt Thanh, con nói ra những lời như vậy… chẳng khác nào lấy mạng của mẹ!”
Phụ thân thấy vậy thì nổi giận đùng đùng, tung một cước đá ta ngã lăn xuống đất:
“Đồ bất hiếu! Nếu sớm biết con độc ác như vậy, năm xưa ta đã chẳng thèm đi tìm con về!”
Tạ Khâm Cửu đứng trên cao nhìn xuống ta, nghiến răng nghiến lợi:
“Ta thật sự mong người sắp chết là ngươi.”
Một cước kia đá trúng ngực, đau đến mức ta ho sặc sụa, từng trận từng trận như long trời lở đất, cho đến khi một ngụm máu phun ra.
“Giả vờ.” Tạ Khâm Cửu hừ lạnh.
Phụ thân nghiêm giọng quát:
“Người đâu, đưa đại tiểu thư đến tiểu viện, trông chừng cẩn thận. Chưa có lệnh của ta, không được phép rời đi.”
Rồi ông xoay người đỡ mẫu thân dậy, dịu giọng an ủi:
“Đừng lo, dù nó không đồng ý cũng không sao. Bên Văn Tấn An, ta sẽ đích thân đi nói chuyện.”
4
Ta bị giam lỏng.
Thân thể cuộn lại trên chiếc đôn gỗ, đau đến mức không thể nhúc nhích nổi.
Mỗi một nhịp thở đều mang theo nhức nhối đến tận xương tủy.
Thế nhưng chẳng có ai tin ta thật sự đang đau.
Họ cho rằng ta đang giả vờ. Cho rằng ta dùng chiêu này để giành giật với một người sắp chết.
Nhưng rõ ràng… là Tạ Chỉ đang giành với ta.
Nhưng rõ ràng… người sắp chết phải là ta mới đúng.
Cơn đau khiến ta ngất lịm, đến nửa đêm mới mơ màng tỉnh lại. Tóc bên tai đã ướt đẫm nước mắt, bụng đói cồn cào, cổ họng khô rát ho khan từng cơn.
Ta chống tay vào mép giường, gắng sức ngồi dậy, lảo đảo bước tới bên bàn.
Đĩa trái cây khô trên bàn trống không, trong ấm trà cũng chẳng còn lấy một giọt.
Ta nhào đến, dùng sức đập cửa.
Một lúc lâu sau, bà mụ canh cửa mới lờ đờ tỉnh dậy.
“Đại tiểu thư, hầu gia đã căn dặn, không được mở cửa cho người ra ngoài. Lão nô chỉ là kẻ giữ cửa, xin người đừng làm khó.”
Ta không cam tâm, tiếp tục đập cửa.
Bà già kia có lẽ bị làm phiền đến phát bực, giọng cũng trở nên chua chát, vô lễ:
“Đại tiểu thư, người thật độc ác. Muội muội sắp chết cũng không chịu cứu, lại chẳng biết thương già tiếc nghèo. Hầu gia giận dữ cũng chẳng oan uổng gì!”
Hóa ra… lại là lỗi của ta sao?
Làn nước mắt lạnh lẽo lại lần nữa thấm ướt bên tai.
Bao uất ức suốt những năm tháng qua như hẹn trước, cùng lúc tràn về, khiến ta nghẹt thở.
Thân xác không tìm thấy lối thoát, mà linh hồn… cũng chẳng biết đi đâu về đâu.
Một đêm trôi qua trong mơ hồ mê loạn, sáng hôm sau, ánh nắng sớm xuyên qua khe cửa, rọi lên gương mặt ta.
Tiểu Đào – nha hoàn thân cận của ta – được bà vú Hứa bên cạnh mẫu thân dẫn tới.
Bà ta dặn dò bà mụ giữ cửa:
“Mở cửa đi, cô gia tới rồi.”
Cửa vừa mở ra, bọn họ liền nhìn thấy ta nằm trên mặt đất.
Trên gương mặt bà vú Hứa thoáng lướt qua một tia chán ghét:
“Đại tiểu thư, người đã xuất giá rồi, còn chơi mấy trò trẻ con tranh sủng thế này sao?”
Rồi quay sang phân phó Tiểu Đào:
“Mau thu dọn cho chủ tử ngươi chỉnh tề, cô gia đang đợi trong hoa sảnh.”
Trong lòng ta bỗng dâng lên một luồng ấm áp.
Văn Tấn An đến rồi!
Chàng đến đón ta!
Rời khỏi nơi này… rời khỏi nơi này, có lẽ sẽ không còn đau khổ nữa.
Ta khẽ kéo khóe môi, nở một nụ cười chân thành, để mặc cho Tiểu Đào giúp ta thay y phục, rửa mặt, chải tóc – hết sức phối hợp, không chút chống cự.
Thu dọn xong xuôi, ta không kìm được mà bước vội về phía hoa sảnh.
Thế nhưng, vừa đến ngoài cửa, ta đã nghe thấy tiếng líu ríu quen thuộc của Tạ Chỉ vọng ra.