Ta là chân mệnh thiên kim bị nhận nhầm từ thuở lọt lòng, mãi đến năm bảy tuổi mới được đón về hầu phủ.
Phụ mẫu không nỡ rời xa đứa con gái đã nuôi suốt bảy năm, nên giả mạo thiên kim – Tạ Chỉ – vẫn được giữ lại, danh nghĩa là nghĩa nữ của phủ hầu.
Tạ Chỉ khéo léo hơn ta, lại biết cách lấy lòng cha mẹ hơn bất kỳ ai.
Đến ngày ta cập kê, mẫu thân quỳ rạp dưới đất, cầu xin ta lấy tâm huyết làm dược dẫn chữa bệnh cho Tạ Chỉ.
Một năm sau, thân thể Tạ Chỉ suy sụp nhanh chóng.
Mẫu thân lại một lần nữa quỳ xuống, nghẹn ngào cầu xin ta nhường phu quân của mình cho Tạ Chỉ.
Bà nói: “Nguyệt Thanh, con bé sắp chết rồi, con nhường cho nó một lần… có được không?”
Phụ thân giận dữ tung một cước, đá ta ngã lăn ra đất: “Đồ bất hiếu, sớm biết vậy thì năm đó đã chẳng nên đón ngươi về!”
Huynh trưởng nghiến răng mắng lớn: “Ta thật sự mong người sắp chết là ngươi chứ không phải Tạ Chỉ!”
Bọn họ không hề phát hiện ra, dưới lớp áo lụa mỏng của ta là một thân thể trống rỗng, gầy guộc đến nỗi hai gò má chỉ còn lại da bọc xương.
Mỗi ngày ta đều ho ra máu, e là chẳng còn sống được bao lâu nữa.
1
Phu quân của ta – Văn Tấn An – là người ta nhặt về.
Hôm ấy là ngày ta làm lễ cập kê, mẫu thân lại quỳ xuống trước mặt bao nhiêu khách khứa, khóc lóc cầu xin ta cứu Tạ Chỉ.
Đại Chiêu triều coi trọng chữ hiếu, bà vừa quỳ xuống, vị hôn phu lúc bấy giờ của ta – Thẩm Dụ – ngay hôm sau đã đến phủ, dứt khoát trả lại hôn ước.
Lòng ta đau như cắt.
Sau khi bị lấy tâm huyết, toàn bộ sự chú ý của hầu phủ đều dồn vào Tạ Chỉ. Không một ai quan tâm đến sống chết của ta.
Ta ra ngoài giải sầu, tình cờ gặp một ăn mày đang bị đám trẻ con ném đá.
Ta cứu hắn khỏi trận đòn, mới phát hiện hắn phản ứng chậm chạp, có vẻ đầu óc không còn minh mẫn.
Ta đưa hắn đến y quán, để lại một khoản bạc nhờ đại phu chẩn trị cho hắn.
Một tháng sau, Văn gia mang sính lễ hậu hĩnh đến tận cửa tạ ơn.
Thì ra, người ăn mày ấy chính là trưởng tử đích xuất của Văn gia.
Vì cầu phúc cho mẫu thân đang trọng bệnh mà lên núi lễ Phật, không may trượt chân ngã xuống vực, tổn thương đầu óc, trí nhớ cũng mất sạch.
Y quán chữa khỏi cho hắn, lúc ấy hắn mới nhớ ra thân phận thật sự của mình.
Văn Tấn An nói trên đời này không ai thiện lương hơn ta. Hắn nghe kể về chuyện mẫu thân ta quỳ xuống trong lễ cập kê, liền đau lòng không thôi.
“Nguyệt Thanh, hầu phủ đã đối xử tệ bạc với nàng, ta nguyện bù đắp gấp bội. Văn gia tuy chẳng phải danh môn vọng tộc, nhưng người Văn gia luôn che chở người nhà.
Nếu nàng đồng ý gả cho ta, ta nhất định sẽ không để nàng phải chịu thêm ủy khuất nào nữa.”
Văn Tấn An đỏ mặt, chân thành thổ lộ tâm ý.
Hắn nói đã chuẩn bị đầy đủ để đến cửa cầu thân, chỉ là trước đó muốn hỏi qua ý nguyện của ta.
Ta gật đầu đáp ứng.
Văn Tấn An tuy chỉ là kẻ áo vải, Văn gia cũng chỉ là một nhà thư hương bình thường, nhưng ta nguyện ý hạ giá gả đi.
Phụ mẫu ta xưa nay chẳng mấy bận tâm đến hôn sự của ta, thấy có người đến cầu thân thì liền đáp ứng.
Đêm trước ngày xuất giá, mẫu thân dặn ta:
“Nguyệt Thanh, ở nhà thì nghe theo cha, xuất giá rồi thì phải theo chồng. Con phải nhớ, từ nay trở đi con mang họ Văn, là dâu nhà họ Văn, đừng cứ mãi chạy về nhà mẹ đẻ, khiến nhà chồng bất mãn.”
Bà ấy nhìn qua thì như đang nghĩ cho ta, nhưng ta hiểu rất rõ bà chê ta gả thấp, cảm thấy việc ta qua lại với một nhà như Văn gia là làm mất mặt hầu phủ.
“Vâng, nữ nhi đã biết.” Ta chỉ nhẹ giọng đáp.
Đến ngày ta hồi môn, Tạ Chỉ bỗng nhiên nổi hứng đòi lên núi Thiên Tuyết tắm suối nước nóng.
Cha mẹ và huynh trưởng liền đưa nàng đi luôn.
Còn ta và Văn Tấn An mang theo lễ vật, đứng trước cổng hầu phủ đến tận khi trời tối đen, họ mới chịu trở về.
“Trời không còn sớm, cũng đừng lưu lại nữa, mau về đi.” Cha lạnh nhạt nói.
Thế là ta và Văn Tấn An chỉ đành để lại lễ vật hồi môn, lặng lẽ xoay người lên xe ngựa trở về Văn phủ.
Trên xe, ta ấm ức đến phát khóc. Văn Tấn An siết chặt nắm tay, nghẹn giọng nói:
“Ta thật hận, hận rằng bọn họ lại là cha mẹ nàng.”
Bởi vì họ là cha mẹ ta, nên chàng không thể thay ta đòi lại công bằng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta chịu ấm ức.
Ba tháng sau, Văn Tấn An dự khoa cử mùa xuân không ngờ lại đỗ Trạng Nguyên.
Văn gia từ đó như mặt trời ban trưa, một bước thành danh, quyền thế nắm trong tay.
Phụ thân cho người đưa thiệp mời, bảo ta cùng Tấn An về nhà mẹ đẻ dùng bữa.
Tân Trạng Nguyên đắc ý giữa mùa xuân, khí thế rạng ngời.
Nhờ ánh hào quang của chàng, lần đầu tiên ta mới cảm nhận được sự coi trọng khi trở về nhà mẹ.
Cha bắt đầu hay nhắc đến ta với vẻ tự hào trước mặt người ngoài.
Huynh trưởng cũng chịu khó vòng qua phố Tây để mua bánh hạt dẻ mà ta thích.
Mẫu thân dịu dàng chuyện trò, còn dạy ta cách ứng xử, giao tiếp với bên ngoài.
2
Có lẽ… ta là kẻ vô phúc.
Ngay khi tưởng chừng những ngày tốt lành đang đến, ta lại đổ bệnh.
Ban đầu chỉ là chán ăn, ta còn ngỡ mình đã có thai. Lặng lẽ tìm đại phu bắt mạch, định cho Văn Tấn An một niềm vui bất ngờ.
Nhưng đại phu nói mạch tượng bình ổn, chỉ là do tiết hè oi bức nên biếng ăn mà thôi.
Thế rồi, một tháng sau, ta bắt đầu ho ra máu.
Khi quay lại khám, đại phu lại bảo ta mắc bệnh phổi lao.
Làm sao có thể là… phổi lao được chứ?
Ta không tin. Lập tức tìm danh y khác để khám lại.
Vị danh y lần này họ Trần, là sư đệ của Chu thần y – người đã từng chữa bệnh cho Tạ Chỉ nửa năm trước.
Trần đại phu bắt mạch cho ta, quả nhiên không phải phổi lao.
Ông nhìn ta bằng ánh mắt thương xót, chậm rãi nói:
“Văn phu nhân, trước kia cô từng bị rút tâm đầu huyết đúng không? Lần đó đã tổn thương đến tâm phế.
Mấy tháng nay cô còn có thể chịu đựng là nhờ vào tinh thần và khí lực gắng gượng. Nhưng giờ khí huyết đã cạn, bệnh tất nhiên phát ra.”
“Vậy… có thể chữa không?” Ta mặt cắt không còn giọt máu, giọng run run hỏi.
Trần đại phu khẽ lắc đầu:
“Không thể nữa rồi. Nếu sớm phát hiện hai tháng trước, còn có thể cứu vãn. Nhưng giờ cô đã bắt đầu ho ra máu, mọi thứ… đã quá muộn.”
Ta im lặng thật lâu.
Cuối cùng, môi khẽ run, ta cất tiếng hỏi:
“Ta… còn sống được bao lâu nữa?”
“Một tháng.”
Một tháng…
Hóa ra ta chỉ còn sống được một tháng.
Ta vừa mới được hưởng chút ấm áp của tình yêu và sự quan tâm, vậy mà những ngày tháng tốt đẹp… đã sắp đến hồi kết rồi sao?
Ta sẽ chết… vậy còn Văn Tấn An thì phải làm sao?
Chỉ trong vỏn vẹn một tháng, ta thậm chí còn không thể để lại cho chàng một đứa con làm kỷ niệm.
Ta thất thần bước ra khỏi y quán, ai ngờ lại gặp quản sự Lưu – người hầu thân cận bên cạnh mẫu thân.
“Đại tiểu thư, thì ra người ở đây.”
Sau khi hành lễ với ta, quản sự Lưu tiếp lời:
“Đại thiếu gia săn được một con nai, phu nhân sai lão nô đến mời người về hầu phủ dùng bữa tối.”