5

Ta nhấc chân bước vào hoa sảnh, mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía ta.

Tạ Chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng sắc hồng phấn, khiến gương mặt nhỏ nhắn kia càng thêm trắng mịn như tuyết, phấn hồng ẩn hiện như hoa xuân đầu cành.

Nàng nghiêng người tựa vào bên cạnh Văn Tấn An, cười khúc khích duyên dáng, ánh mắt khi nhìn ta tràn đầy đắc ý và khiêu khích.

Trái tim ta khẽ run lên một nhịp.

Nhưng Văn Tấn An lại sải bước tiến về phía ta, trong mắt là lo lắng khôn nguôi:
“Nguyệt Thanh, ta đến đón nàng về nhà.”

Ta đè nén nỗi bối rối trong lòng, đứng yên chờ Tấn An ôm ta vào lòng, rồi cùng nhau xoay người bước ra ngoài.

Ta thuận lợi rời khỏi cổng lớn của hầu phủ, cha mẹ và Tạ Khâm Cửu cũng không hề ngăn cản lấy một câu.

Mọi chuyện suôn sẻ đến mức khiến lòng ta thấp thỏm bất an.

Ta lo… Tấn An vì muốn đón ta đi mà đã đồng ý với bọn họ điều gì đó không công bằng.

Càng sợ điều gì, điều đó lại càng đến.

Tạ Chỉ bỗng đuổi theo phía sau, giọng nói mềm mại ngọt ngào:
“Chàng ơi, ngày mai thiếp sẽ bảo thợ may đến Văn phủ, đo người cho chàng và cả lão phu nhân nữa. Tiệc cưới mà, sao có thể không có y phục mới được.”

Ta kinh hoảng quay đầu nhìn nàng.

Tạ Khâm Cửu vội vàng bước lên, chắn giữa ta và Tạ Chỉ, giọng điệu như ra lệnh:
“Tạ Nguyệt Thanh, Tấn An đã đồng ý cưới Chỉ nhi làm vợ, muội không được gây chuyện.”

“Chàng ta cưới Tạ Chỉ làm vợ, vậy ta là gì?”

“Muội là bình thê.”

Tạ Khâm Cửu thản nhiên nói:
“Chỉ nhi thân thể yếu ớt, muội nhường cho nó một chút đi. Ngoài cái danh phận ra, nó sẽ không tranh giành gì với muội đâu.”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ như dao cứa:
“Tạ Khâm Cửu, ta thật sự hy vọng… huynh không phải ca ca của ta.”

Ta ngẩng đầu nhìn phụ mẫu đang né tránh ánh mắt, chậm rãi nói:
“Ta thật sự hy vọng… hai người không phải là cha mẹ của ta.”

Sắc mặt Tạ Chỉ lập tức sa sầm, hốc mắt đỏ hoe, giọng nói đầy ấm ức:
“Tỷ tỷ, muội chỉ mong cả nhà hòa thuận yên vui, tỷ nói ra những lời này… thật sự đâm thẳng vào tim muội.”

Chát!

Phụ thân bất ngờ vung tay tát mạnh một cái, khiến đầu ta lệch sang một bên, vị tanh ngọt trào lên tận cổ họng.

“Đứa con bất hiếu! Giá như ngươi có được một nửa hiểu chuyện như Chỉ nhi!”

Ta cố chấp ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Văn Tấn An  chàng nghiêng đầu né tránh, nhưng ta vẫn kịp thấy rõ trong mắt chàng… là sự áy náy.

“Nguyệt Thanh, chúng ta về rồi hãy nói.” Chàng thấp giọng.

“Được, về rồi nói tiếp.” Ta hít sâu một hơi, nén lại nỗi cay đắng.

Ta nghĩ… có lẽ chàng có nỗi khổ riêng.

6

Chẳng đợi đến khi về tới Văn phủ, xe ngựa đi được nửa đường, Văn Tấn An cuối cùng cũng không kìm được mà lên tiếng giải thích:

“Nguyệt Thanh, nàng yên tâm. Trong lòng ta chỉ có một mình nàng, ta không hề yêu Tạ Chỉ.”

“Vậy tại sao chàng lại đồng ý với bọn họ? Nếu như họ dùng ta để uy hiếp chàng, thì thật không cần thiết, bởi vì ta đã…”

Ta muốn nói: Ta đã sắp chết rồi. Đợi đến khi ta chết, họ sẽ không thể dùng ta để uy hiếp chàng được nữa.

Thế nhưng, lời còn chưa kịp thốt ra, Văn Tấn An đã lên tiếng cắt ngang:

“Không có.”

Chàng nói: “Bọn họ không uy hiếp ta.”

Ta sững sờ, kinh ngạc nhìn chàng.

Chàng tránh né ánh mắt của ta, giọng ngập ngừng:
“Nguyệt Thanh, Tạ Chỉ là muội muội của nàng, lại mang bệnh vì tình… Ta nghĩ, đây có lẽ là cơ hội để hóa giải mâu thuẫn giữa nàng và nhạc phụ nhạc mẫu.”

Nói đến đây, giọng chàng dần vững vàng hơn, như thể đã tìm được lý do cho chính mình:
“Giữa ta và nàng ấy không có gì cả. 

Ta chỉ muốn giúp nàng ấy một lần. Đợi nàng ấy khỏi bệnh, nhạc phụ nhạc mẫu nhất định sẽ biết ơn nàng.”

Ta nhìn Văn Tấn An đầy thất vọng, nhẹ giọng hỏi:
“Chàng thích ta, hay thích một Tạ Nguyệt Thanh giữ quan hệ hòa thuận với hầu phủ?”

Chàng nhíu mày:
“Chuyện đó thì có gì khác nhau sao? Nàng vốn dĩ là thiên kim tiểu thư của hầu phủ mà.”

Không giống đâu.

Hiện tại ta đã không còn được cha mẹ huynh trưởng yêu thương, Văn gia cưới ta, chẳng khác nào cưới một cô gái mồ côi, không chốn dựa dẫm.

 Nhưng nếu ta giữ được quan hệ hòa thuận với hầu phủ, thì Văn Tấn An  với tư cách là con rể hầu gia  nhận được sự nâng đỡ của phụ thân nơi triều đình cũng là chuyện đương nhiên.

Ta từng cho rằng chàng là người tốt bụng kéo ta ra khỏi vũng bùn.

 Nào ngờ trong mắt chàng, vũng bùn ấy không phải nơi dơ bẩn, mà là một kho báu đầy kim ngân.

“Văn Tấn An, chúng ta hòa ly đi.”

Sinh mệnh của ta chỉ còn lại một tháng cuối cùng. Ta không muốn lãng phí nó cho những kẻ khiến ta ghê tởm.

“Tạ Nguyệt Thanh! Nàng nói linh tinh gì vậy?!”

Văn Tấn An kích động hẳn lên:
“Nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, chúng ta đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể đến được với nhau. Sao nàng có thể dễ dàng nói ra hai chữ ‘hòa ly’ như vậy?”

“Nhưng chẳng phải Tạ Chỉ sắp trở thành thê tử cưới hỏi đàng hoàng thứ hai của chàng đó sao?” Ta nhắc chàng.

“Không giống nhau.”

 Văn Tấn An đáp:
“Trong lòng ta chỉ có nàng, không có nàng ấy.”

Nhưng khi nãy trong hoa sảnh, lúc Tạ Chỉ tựa vào người chàng, chàng lại không hề đẩy nàng ra.

Ta không kìm được, trong lòng bắt đầu dấy lên những suy nghĩ độc địa về Văn Tấn An.

Hắn không chịu hòa ly, có lẽ là vì Tạ Chỉ chỉ là nghĩa nữ của Tạ gia, còn ta mới là đích nữ chân chính. 

Hắn sợ một ngày nào đó cha mẹ ta tỉnh ngộ, nhớ ra ta mới là con ruột, lại quay về nâng đỡ ta.

“Nguyệt Thanh, dù Tạ Chỉ vào cửa, ta cũng sẽ không để nàng ấy bắt nạt nàng. Ta sẽ đối xử thật tốt với nàng.”

 Văn Tấn An ôm lấy ta, nhẹ giọng nói.

Ta muốn vùng ra khỏi vòng tay ấy, nhưng một cơn đau thắt tim bất ngờ ập đến khiến ta chỉ có thể run rẩy dựa vào ngực hắn.

Văn Tấn An lại tưởng rằng ta đã nguôi giận, dịu dàng vỗ về lưng ta, dịu giọng an ủi:
“Được rồi, Nguyệt Thanh, ta biết nàng ủy khuất. Nhưng thời gian trôi qua, nàng nhất định sẽ cảm nhận được tấm chân tình của ta.”

Chân tình?
Thật… ghê tởm!

7

Về đến Văn phủ, ta bắt đầu thu dọn hành lý.

Ngày Tạ Chỉ cho người đến Văn gia đo may y phục, ta liền đeo bọc hành lý sau lưng, nhân lúc hỗn loạn, lặng lẽ rời khỏi Văn gia.

Trước khi đi, ta để lại một phong thư đoạn tuyệt trong thư phòng của Văn Tấn An.

Ngươi đã vô tình, vậy ta đành đoạn nghĩa. Đã là nam tử có thể viết hưu thư cho nữ nhân, thì nữ nhân cũng có thể viết hưu thư cho nam nhân.

Rời khỏi Văn gia, nơi đầu tiên ta đến là trấn Liễu Dịch.

Trước khi trở về hầu phủ, bảy năm đầu đời của ta đều lớn lên ở nơi này.

Nơi này vẫn như thuở ta rời đi  núi xanh nước biếc, dân tình chất phác. Đây là lần đầu tiên ta quay lại, sau ngần ấy năm xa cách.

Những năm qua, mỗi khi ta nhắc đến những kỷ niệm ở đây, phụ mẫu và huynh trưởng đều cho rằng ta đang kể khổ, cố ý đâm dao vào lòng họ. 

Lâu dần, ta không dám nhắc nữa… càng không dám quay lại.

Ta luôn chắt chiu tiền tháng của mình, mỗi năm trước Tết đều lặng lẽ nhờ người mang về trấn Liễu Dịch, giao cho bà bà Dư.

Cha mẹ ruột của Tạ Chỉ đã sớm qua đời, còn ta… chính là do bà bà Dư một tay nuôi lớn.

Giờ đây, khi cái chết đã cận kề, sinh mệnh chỉ còn lại vỏn vẹn một tháng, điều ta mong muốn… chỉ là được ở bên cạnh bà.

Chỉ là, ta không biết… liệu bà còn nhớ ta hay không.

Mang theo thấp thỏm trong lòng, ta nhẹ nhàng đẩy cửa rào bằng gỗ bước vào.

 Trong sân, một bà lão tinh thần vẫn còn quắc thước đang ngồi cho gà ăn.

Bà ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt thoáng nghi hoặc, rồi bất ngờ sáng rỡ hẳn lên.

“Thanh Thanh! Có phải là Thanh Thanh không?”