10
Ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã quay về trấn Liễu Dịch.
Lúc đó chỉ nghĩ đến chuyện mình muốn ở bên bà bà trong tháng cuối đời, lại không nghĩ đến việc để một người tóc bạc phải tiễn kẻ tóc xanh… là tàn nhẫn đến nhường nào.
Ta nhận lấy hũ tiền kia, giả vờ cười nói với bà:
“Con chỉ bị chút bệnh vặt thôi, dạ dày không tốt nên mới gầy yếu như vậy. Thật ra không có gì nghiêm trọng đâu, uống ít thuốc điều dưỡng là ổn rồi.”
Bà dùng một ống tay áo lau nước mắt cho mình, tay còn lại thì vụng về lau nước mắt cho ta:
“Được, được, Thanh Thanh của ta nhất định phải thật khỏe mạnh. Ngày tháng sau này còn dài lắm mà.”
Không dài đâu… chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa thôi.
Ta nghĩ, có lẽ mình phải tìm cách gạt bà bà rằng bệnh đã khỏi, sau đó rời khỏi trấn Liễu Dịch, tìm một nơi hoang vu hẻo lánh, yên tĩnh chờ chết.
Thế nhưng ta còn chưa kịp nghĩ ra cách, thì ba ngày sau, Thẩm Dụ lại đến.
Cả người chàng trông có vẻ mỏi mệt, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn.
Bà bà vừa thấy chàng, trên mặt lại hiện lên nét vui mừng hiếm thấy.
Bà không hỏi tên tuổi, chẳng cần khách sáo, liền kéo thẳng vào sân, rồi mang ra một bát trà thảo dược do chính tay mình nấu bằng hạt kim sa.
Thẩm Dụ có vẻ đã khát lắm rồi, một hơi uống liền ba bát mới dừng lại.
Bà bà quay sang nói với ta:
“Con ở lại tiếp chuyện khách một lát, ta ra ruộng hái ít đậu đũa, trưa nay giữ khách ở lại ăn cơm.”
Nói xong, bà xách giỏ trúc, bước đi thoăn thoắt như một cơn gió nhẹ.
Ta nhìn theo bóng lưng bà khuất dần, rồi quay đầu lại, hỏi Thẩm Dụ:
“Chàng có phải… rất muốn giúp ta làm điều gì đó, đúng không?”
Thẩm Dụ im lặng giây lát, sau đó khẽ gật đầu.
Con người Thẩm Dụ, quá đỗi chính trực.
Sự giáo dưỡng ăn sâu vào máu khiến chàng không thể nhắm mắt làm ngơ trước một kết cục như ta.
“Sau khi ta chết… xin chàng hãy chăm sóc bà bà thay ta. Còn chuyện ta qua đời… nếu có thể, hãy cố gắng giấu bà.”
Ta đưa ra thỉnh cầu.
Chàng có lẽ là người duy nhất trên thế gian này còn tin ta, còn bằng lòng giúp ta.
Thế nhưng chàng lại nói: “Không được.”
Lòng ta khẽ trùng xuống.
Chẳng lẽ… ta đã đòi hỏi quá nhiều rồi sao?
Ta cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, định mở miệng cầu xin thêm một lần nữa, thì lại nghe chàng nói tiếp:
“Ta có thể chăm sóc bà Dư, cũng có thể giấu bà chuyện nàng qua đời. Nhưng ta sẽ không giúp nàng vô điều kiện. Ta cần nàng đồng ý với ta một chuyện lấy điều đó làm trao đổi.”
“Chuyện gì?”
“Ta đã tìm được sư phụ của Trần đại phu một lão nhân tám mươi bảy tuổi, nửa thân đã bước vào quan tài, bị ta lôi tới trấn Liễu Dịch. Ông ấy nói bệnh của nàng… có thể chữa.
Nhưng quá trình điều trị sẽ vô cùng đau đớn, sống còn khổ hơn chết. Và điều quan trọng nhất xác suất thành công… chỉ có một phần mười.”
Ta sững người.
Thì ra, ba ngày qua, chàng đã đi tìm người cứu mạng ta.
“Tạ Nguyệt Thanh.”
Thẩm Dụ nhìn ta, nghiêm túc nói:
“Ta muốn nàng đồng ý thử một lần.”
Khuôn mặt chàng căng thẳng đến mức gần như căng chặt từng cơ bắp.
Ta không nhịn được mà bật cười:
“Tiểu thế tử, nếu có cơ hội sống, ta dĩ nhiên sẽ thử. Cho dù chàng không lấy điều đó ra để trao đổi, ta cũng sẽ thử.”
Lần này, đến lượt Thẩm Dụ sững sờ.
“Sẽ rất đau. Đau đến mức sống chẳng bằng chết.”
“Ta nghe rồi.”
Ta mỉm cười dịu dàng, nhưng giọng nói vô cùng kiên định.
“Muốn sống mà không phải trả giá… làm gì có chuyện dễ dàng như thế.”
11
Thẩm Dụ không ở lại dùng cơm trưa.
Chàng vội vã, như không thể chờ thêm được nữa, muốn lập tức đưa ta đến gặp Tô lão thần y.
Tô lão thần y tuổi cao sức yếu, chân tay không còn linh hoạt, lại tham ăn đủ món, nên Thẩm Dụ đành phải mua một căn viện ba gian trong trấn, đưa ông an trí ở đó. Từ đó đến nhà bà Dư trong thôn, đi bộ mất khoảng nửa canh giờ.
Trên đường đến, ta phải nghỉ chân bốn lần, ho ra máu ba lần.
Thẩm Dụ áy náy nói:
“Đi vội quá, ta lẽ ra nên mang theo xe ngựa.”
“Không sao,” ta đáp.
Tô lão thần y tuổi đã rất cao, râu tóc bạc phơ, ánh mắt vẫn tinh anh nhưng đã nhuốm vẻ tang thương.
Khi nhìn thấy ta, trong mắt ông thoáng qua một tia hổ thẹn:
“Con gái, xin lỗi. Tất cả đều là do tên đồ đệ bất tài kia gây ra.”
Sau khi chẩn mạch xong, ông xác nhận lại chẩn đoán của Trần đại phu, rồi nặng nề thở dài:
“Con trì hoãn quá lâu rồi. Giờ chỉ sợ… xác suất thành công chỉ còn hai phần trăm thôi.”
Thẩm Dụ vội vã nói:
“Lão thần y, rõ ràng hôm qua ông nói là mười phần trăm, sao chưa đầy một ngày lại chỉ còn hai phần trăm?”
Tô lão thần y chẳng thèm để ý đến lời chàng, chỉ quay sang hỏi ta:
“Vẫn muốn chữa không?”
“Chữa một lần đi.” Ta nói.
“Được.”
Ông ấy kê một phương thuốc, trao cho Thẩm Dụ.
“Mỗi ngày ba bát thuốc, uống trước mười ngày để bồi bổ nguyên khí. Đợi nguyên khí ổn định rồi, ta mới dám dùng thuốc mạnh.”
Thẩm Dụ cầm lấy đơn thuốc, lập tức đi bốc thuốc rồi đánh xe ngựa đến đón ta về.
Trấn Liễu Dịch chỉ là một thị trấn nhỏ, không có chỗ nào bán xe ngựa.
Khi ta ngẩng đầu lên, liền thấy kéo xe, lại là con bạch mã kia.
“Uất ức cho nó rồi.” Ta mím môi khẽ nói.
Đó là tuấn mã của tiểu thế tử Thẩm gia.
Dù không rành về ngựa, ta cũng có thể nhận ra từ vóc dáng uy phong cùng bộ lông óng mượt ấy, nó là loại ngựa quý ngàn chọn một.
Vậy mà giờ lại phải kéo xe cho một người bệnh như ta.
“Không sao.”
Thẩm Dụ cười nhạt, đáp:
“Nó thích kéo xe mà.”
Bạch mã đứng bên cạnh khẽ hừ một tiếng, như đang phụ họa.
Thẩm Dụ đưa ta về tận cửa nhà, đưa thuốc vào tay ta:
“Uống thuốc đúng giờ, ngày mai ta sẽ quay lại.”
Nói xong, chàng dắt theo con bạch mã đang có chút khó ở, lặng lẽ rời đi.
Ta xoay người bước vào sân, liền nhìn thấy bà bà Dư đang đứng dưới bậc thềm, còn Tạ Khâm Cửu thì ngồi trên chiếc ghế trúc, vẻ mặt âm trầm như phủ một tầng sương lạnh.
Tám ngày rồi cuối cùng cũng có người đến tìm ta.
12
“Ngươi thật sự bị bệnh?”
Ánh mắt Tạ Khâm Cửu rơi xuống gói thuốc trong tay ta.
“Ừ.”
Ta cười nhẹ:
“Ta không đã nói rồi sao? Ta sắp chết rồi mà.”
“Ngươi thật sự sắp chết?”
Tạ Khâm Cửu nhìn chằm chằm vào cổ tay gầy gò của ta, trong mắt thoáng qua một tia hoảng loạn.
Ta liếc nhìn bà bà đang đứng bên cạnh, cong môi:
“Giả đó. Ta sẽ sống thật lâu, ai chết thì chết, ta sẽ không chết.”
Tạ Khâm Cửu lập tức nổi giận:
“Tạ Nguyệt Thanh, ngươi nhìn lại bản thân đi! Ngươi bây giờ còn ra thể thống gì nữa hả?!”
“Tạ Khâm Cửu, đây không phải hầu phủ. Ngươi đến đây làm càn làm quấy, ngươi thấy có giống thể thống gì không?”
Ta lạnh mặt phản bác lại hắn.
Tạ Khâm Cửu tức đến ngực phập phồng, nếu không phải vì ta là nữ nhi, có lẽ nắm đấm đã sớm vung tới rồi.
Bà bà Dư thì lại lo lắng thật sự, hoảng hốt bước ra chắn giữa ta và Tạ Khâm Cửu, sợ chúng ta xô xát.
Tạ Khâm Cửu hít sâu một hơi, cố nén lửa giận, nghiến răng nói:
“Ngày mai là ngày Chỉ nhi xuất giá. Ngươi phải về cùng ta. Không có ngươi, Chỉ nhi chẳng thể yên lòng.”
“Tạ Khâm Cửu, ta đã không còn nhận các ngươi là phụ mẫu, là huynh trưởng nữa. Còn Văn Tấn An, ta cũng để lại hưu thư rồi. Giữa ta và các ngươi… từ nay đoạn tuyệt.”
Ta siết tay, dùng móng tay bấm vào đùi để giữ bản thân tỉnh táo, lạnh lùng hỏi:
“Ngươi nói xem, ta là cái gì mà phải quay về?”
Tạ Khâm Cửu sững người một lúc, rồi cứng giọng đáp:
“Thế đạo này, làm gì có chuyện nữ nhân dám hưu nam nhân. Ngươi hành xử như vậy, chẳng phải đã bôi tro trát trấu lên mặt mũi hầu phủ chúng ta sao?”
“Ý của ngươi là, Văn Tấn An… vẫn còn là phu quân của ta?” Ta nhướng mày hỏi, giọng đã trầm xuống mấy phần.
Chương 6 tiếp: